“Còn để trong phòng làm việc của tôi. Lần sau trả lại cô
ây.” Thẩm Quan nhắm nghiền hai mắt.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, biết Thẩm Quan không thích ồn ào, ông ta thức thời
ngậm miệng, tập trung vào con đường phía trước.
Tưởng Nã gõ ngón tay lên vô lăng, sai Hứa Châu Vi châm thuốc cho anh.
Khói thuốc mờ nhạt phảng phất trong xe. Hứa Châu Vi chưa nguôi ngoai cơn giận,
nói: “Anh Nã, lúc nãy anh gọi em làm gì, để em xơ múi xíu đã chứ”.
Tưởng Nã cười nhạt: “Sao anh lại không biết bản lĩnh của chú kém cỏi đến vậy
nhỉ? Chưa gì đã ăn một bạt tai”.
Hứa Châu Vi vặn gương chiếu hậu, nhìn cổ mình đỏ ứng, anh ta phì cười: “Vậy
cũng đủ ác rồi, mùi vị không tồi”. Anh ta áp sát Tường Nã, thỏ thẻ bên tai anh:
“Cô bé nhà họ Diêu nhìn thì dong dỏng cao nhưng vừa đủ để ôm. Cơ thể mềm mại,
mùi vị thì…”. Anh ta đắm chìm trong mộng tưởng, cảm thấy ngứa ngáy toàn thân.
Hứa Châu Vi không hề biết Tưởng Nã đã tối sầm mặt, khóe miệng nhếch lên của anh
trĩu ngược xuống dưới.
Diêu Ngạn chạy về phòng nghiên cứu rửa mặt, dáng vẻ đầu bù tóc rối của cô dọa
đồng nghiệp hoang man. Họ quan tâm hỏi thăm, Diêu Ngạn cười tươi trả lời:
“Không có gì, em chạy nhanh quá, tóc bung ra hồi nào không hay”.
Cô tháo dây chun, vuốt gọn mái tóc dài chấm lưng, xóa hết vết tích giằng co.
Ngồi nghỉ một lát là tới giờ tan làm, Diêu Ngạn nói tạm biệt đồng nghiệp, rồi
vội vã chạy đến bệnh viện. Giống như mọi ngày, cô mua hoa quả tươi mang đến,
đối phương cũng khách sáo cảm ơn. Tuy nhiên thái độ của họ đã tốt hơn mấy ngày
đầu rất nhiều. Diêu Ngạn tán gẫu với họ từ chuyện học hành đến chuyện đi làm,
cuối cùng còn nhắc đến thị trấn Lý Sơn.
“Nhà bác ở trung lộ Lý Sơn, công ty vận chuyển hàng hóa đó mở từ mấy tháng
trước. Lúc đầu không ai đế ý đến họ, sau này nghe nói họ từng ngồi tù, chán
sống cứ bước vào đó, mọi người đều cố gắng tránh càng xa càng tốt. Hôm đó nghe
nói con trai bác bị đụng trước cửa công ty của họ, bác sợ chết khiếp, may mà
không phải họ gây ra.”
Diêu Ngạn cười gượng không muốn nghe đến công ty vận chuyển hàng hóa.
Khi trời đã tối đen như mực Diêu Ngạn mới từ bệnh viện trở về, cơm nước trên
bàn đã nguội lạnh. Bà Diêu để lại tờ giấy nói bà dọn hàng ra công viên ven
sông, còn Diêu Yên Cẩn đến phòng khiêu vũ. Diêu Ngạn vo giấy quăng vào sọt rác,
gắp vài miếng thức ăn cho vào miệng rồi đi tắm rửa thay đồ. Cô nhìn vào gương
thở hắt ra, sau đó đến công viên ven sông tìm bà Diêu.
Sau bữa cơm tối, nhiều người ra công viên tản bộ. Ánh trăng lặng lẽ ngả bóng
lên mặt hồ, mặt nước trong veo sáng lấp lánh, tàu bè chở hàng chầm chậm chạy
qua. Người đi dạo tụ tập thành nhóm, dừng bước trò chuyện cùng nhau.
Công viên ven sông là một con đường dài ốp đá xám, trên lề dựng ghế đá để ngồi
hóng gió nhưng chỉ toàn bỏ trống, không ai ngồi đến.
Sạp hàng nhỏ của bà Diêu tụ tập mười mấy đứa bé cười hi hi ha ha ngồi nghuệch
ngoạc tô tượng. Diêu Ngạn vội đi đến giúp đỡ bà DiêuVài người lán trông thấy
cô, bèn để con họ lại tô tượng rồi đi dạo loanh quanh. Diêu Ngạn đồng thời kiêm
thêm chức bảo mẫu, cô bận luôn tay luôn chân.
Sau công viên là trung tâm thị trấn sáng rực ánh đèn. Âm thanh ăn uống linh
đình, tiếng ly tách cụng nhau vọng ra ngoài.
Tưởng Nã mời rượu Thẩm Quan nhưng lần nào anh ta cũng tỏ vẻ lạnh nhạt. Dần dà
anh mất hết kiên nhẫn, dằn xuống nỗi bực dọc trong lòng, bảo Hứa Châu Vi tiếp
tục mời rượu, rồi mỉm cười đứng dậy đên bên cửa số hút thuốc.
Cửa sổ màu nâu vừa mở một khe nhỏ, gió nóng tức thì ùa tới, thổi ngược khói
thuốc trắng xóa vào mắt Tưởng Nã, anh lắc lắc đẩu. Đến khi đôi mắt rõ ràng trở
lại, anh thấy một bóng dáng chuyến động quanh sạp hàng nhỏ đông đúc ở phía xa
xa bên dưới nhà hàng. Bóng dáng ấy không còn mặc áo thun như ban ngày nữa mà
thay vào đó là một chiếc áo cộc tay, từ xa đã nhìn thấy đường cong mê người ẩn
hiện dưới lóp vải sáng màu.
Anh mỉm cười, quay lại nói với mọi người trong phòng: “Tôi xuống dưới gặp bạn
một chút”. Rồi bước thẳng ra khỏi phòng.
Chương
2
Diêu Ngạn bận đến đầu óc choáng váng. Một đứa bé đang
ăn kem định chạm bàn tay dính bẩn vào mấy bức tượng, cô mỉm cười nắm cổ tay đứa
bé, rút khăn giấy lau sạch cho nó rồi đưa ra một bức tượng, nói: “Bức này đi,
em tô màu cho nó nhé!”.
Tối mùa hè bên con sông nhỏ, gió thổi hiu hiu xua tan không khí ngột ngạt của
ban ngày, để lại sự mát mẻ trong lành. Mái tóc ướt của Diêu Ngạn đã khô, cô giơ
tay túm tóc, lấy dây chun đang buộc trên cổ tay đế buộc tóc cho gọn gàng. Đúng
lúc này có người đến ngồi xổm trước mặt cô, giống như một gã khổng lồ bất ngờ
đánh úp đến vương quốc tí hon. Người đó chen chúc vào đám trẻ con, trông không
hợp mắt chút nào.
Tưởng Nã đặt tay lên đầu gối, nhìn những bức tượng đa dạng mẫu mã trước mặt một
lượt, anh cầm ống đựng bút hình Doraemon màu trắng lên hỏi giá: “Bức tượng này
bao nhiêu?”.
Diêu Ngạn khựng người, xõa mái tóc đã túm gọn, luồn chun buộc tóc vào cổ tay
như lúc ban đầu, nhíu mày nhìn Tưởng Nã. Một lát sau cô mới đáp: “Mười tệ”.
Tường Nã gật đầu, đưa tay về phía Diêu Ngạn, im lặng nhìn cô.
Diêu Ngạn lùi người, không rõ anh định làm gì. Tưởng Nã cười, anh nói: “Cọ tô
màu”.
Diêu Ngạn lặng thinh. Bà Diêu thấy vậy bèn cười chuyển cọ tô màu, huých cánh
tay Diêu Ngạn, khẽ trách cứ cô: “Con làm gì thế? Lo bán hàng cho khách đi chứ”.
Lông mày Tưởng Nã nhướng cao: “Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, mỗi màu một
chút!”.
Diêu Ngạn tưởng anh cố tình gây khó dễ, mặt cô đanh lại. Nhìn biểu hiện trên
mặt anh như đang muốn nói “Cô làm gì được tôi”, cô cắn môi bóp bảy màu khác
nhau lên một chiếc đĩa. Mỗi màu một giọt nhỏ, gộp chung tất cả lại cũng chỉ
chiếm chút xíu diện tích, keo kiệt vô cùng.
Tưởng Nã liếc nhìn cô, anh im lặng, không nói tiếng nào.
Sạp bán tượng thỉnh thoảng cũng có đôi tình nhân ghé vào. Nữ sinh hờn dỗi sẽ
chen vào ngồi lẫn với đám trẻ con nhưng ít khi xuất hiện anh chàng độc thân,
đặc biệt là một người đàn ông cao lớn cầm cọ chuyên tâm tô tô vẽ vẽ.
Người đi đường ngó sạp bán tượng, sau khi xầm xì to nhỏ lại nhìn đi chỗ khác.
Tưởng Nã tập trung chấm màu tô tượng, anh tô từ trên phần đầu tròn xoe đến tận
dưới chân con Doraemon, sau đó anh đổi màu khác tiếp tục lặp lại động tác.
Loáng cái, một con Doraemon bảy sắc cầu vồng đã xuất hiện dưói ánh đèn đường.
Một đứa bé bất ngờ dính đến nói với anh.
“Không phải tô thế này. Nó màu xanh da tròi, chú phải tô màu xanh da trời cho
nó!” Đứa bé cầm tuýp màu xanh da trời đưa cho Tưởng Nã. Một đứa bé khác lại
nói: “Đẹp mà, nhìn y chang cầu vồng!”.
Tuy nhiên mấy đứa bé soi mói Tưởng Nã vẫn chiếm số đông, chúng bỏ bức tượng
trong tay mình xuống, đứng lên chỉ cho anh.
Tưởng Nã cảm thấy quá ồn ào, anh nghiêm mặt lên giọng: “Chú tô của chú, mắc mớ
gì tới mấy đứa!”. Anh hung dữ lườm cậu bé lùn nhất trong đám rồi chuyển ánh mắt
sang Diêu Ngạn.
Mấy đứa bé nghĩ anh không biết đón nhận lòng tốt của người khác nên quay về chỗ
ngồi. Diêu Ngạn nhăn nhó mặt mày quan sát, cô khó chịu hỏi: “Tô xong rồi?”.
Tưởng Nã gật đầu nói: “Nhìn thế nào?” Anh nâng bức tượng Doraemon lên lắc lắc
trước mặt Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn cười cười, cô nói: “Đẹp. Muốn mua về không? Mười tệ là đủ”.
Tường Nã nhíu mày, vô cảm liếc cô một cái. Nụ cười giả tạo của cô đập vào mắt
anh, anh thản nhiên nói: “Không muốn”. Nói xong, anh đặt bức tượng Doraemon
xuống, đứng dậy bỏ đi.
Diêu Ngạn tức tối, trừng mắt theo bóng lưng Tưởng Nã. Đến khi anh đi mất tăm,
cô mới thôi nhìn, ném Doraemon vào đống tượng thạch cao đã tô.
Sau khi dọn hàng xong về đến nhà, Diêu Yên Cẩn đang mặc áo ngủ chờ ngoài phòng
khách. Thấy mẹ và em gái, cô đi đến nhận lấy túi vải: “Sao hôm nay về muộn
vậy?”.
Bà Diêu biết con gái lo lắng, bèn cười nói: “Hôm nay buôn bán khá tốt nên dọn
hàng muộn một chút. Con mau ngủ đi”.
Diêu Ngạn cởi giày, bảo Diêu Yên Cẩn đặt túi vải xuống nền nhà: “Chị với mẹ đi
tắm rồi ngủ trước đi, con tô lại tượng đã”.
Tượng thạch cao đã tô chiếm hơn phân nửa, Diêu Ngạn bày đầy ra đất, ngồi xuống
bắt đầu làm việc. Tượng thạch cao sặc sỡ sắc màu được quệt lên quệt xuống vài
đường, chớp mắt đã trở về màu trắng đơn thuần như lúc ban đầu. Diêu Ngạn cầm
bức tượng Doraemon bảy màu, tay cô sững lại. Dưới ánh đèn, cô nhìn rõ ràng
không sót thứ gì, hai chữ “Diêu Diêu” trên mông Doraemon khiến cô nín thinh.
Phía Tưởng Nã buổi tiệc đã kết thúc, anh lái xe về thị trấn Lý Sơn. Hứa Châu Vi
lè nhè: “Thằng Thẩm Quan khốn kiếp, tên với chả họ, tưởng anh mù chữ chắc. Nào
là phải đọc là “Quan”, anh đây vừa tra di động xong nhé, rõ ràng là
“Luân”(*)!”. Anh ta tức tối nói tiếp: “Bày đặt giả vờ thanh cao, món này không
ăn món kia không ăn!”.
(*) Quan trong Thẩm Quan) tiếng Trung có hai cách đọc là Quan và Luân.
Tưởng Nã cười nhạt: “Người ta là người có văn hóa, chú vô học thì biết cái
gì!”.
Hứa Châu Vi mặc kệ, anh ta nhíu mày tư lự: “Anh Nã, chúng ta quan tâm hắn ta làm
gì? Chúng ta đâu có thiếu mối làm ăn, bây giờ đã bận lu bù rồi, nhận mối làm ăn
cỏn con của hắn ta thì kiếm được bao nhiêu cơ chứ!”.
Tưởng Nã im lặng nhìn thẳng về trước. Anh cau mày, thầm tính toán trong lòng.
Hứa Châu Vi lẩm bẩm: “Hình như lúc nãy em thấy cô bé nhà họ Diêu dọn hàng ở
dưới. Lẽ nào em say quá nên tường tượng?”.
Tưởng Nã vểnh tai lên nghe ngóng, anh nghiêng đầu liếc Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi
chép miệng thì thầm: “Thật sự rất thơm…”.
Tưởng Nã nở nụ cười lạnh lẽo. Nghĩ đến hành động ban nãy của bản thân, anh cảm
thấy thật hoang đường. Đúng lúc này, phía trước xuât hiện rào chắn và cảnh sát
giao thông chặn đường, Tưởng Nã nhả ga, giảm tốc độ định quay đầu xe nhưng đã
muộn màng.
Cảnh sát giao thông gõ cửa sổ, gọi anh: “Kiểm tra nồng độ cồn. Mời anh xuống
thổi khí!”.
Tưởng Nã nhìn xung quanh, không thấy người quen, anh cười nói giả lả: “Tôi quen
với trung đội trưởng của các anh…”.
Cảnh sát giao thông lập tức cắt ngang, anh ta chính trực đáp lời: “Anh quen
biết cả ông trời cũng không được. Xuống xe!”.
Tưởng Nã hết cách, đành phải xuống xe thổi khí. Hứa Chầu Vi cũng lảo đảo bước
xuống, giơ di động nói lớn: “Anh Nã, số điện thoại của trung đội trưởng là…”,
anh ta nheo mắt lục tìm số điện thoại. Tìm được số, anh ta bấm gọi ngay tức
khắc.
Cảnh sát giao thông xem bằng lái của Tưởng Nã, anh ta nhướng cao mày: “Tưởng
Nam?”, anh ta vừa hỏi vừa thành thạo trừ điểm bằng lái.
Tái phạm việc uống rượu lái xe là rất nghiêm trọng. Đêm hôm đó, Tưởng Nã bị trừ
điểm, trung đội trưởng cũng không giúp được anh. Ông ta nói với ngữ điệu bất
lực: “Hết cách thật mà. Cấp trên bây giờ nghiêm lắm. Đổi thành chuyện khác thì
chú có thể giúp, còn uống rượu lái xe đã bị bắt và trừ điểm, chú thật sự chịu
thua”. Dù sao ông ta cũng chỉ là trung đội trưởng nhỏ nhoi, quyền lực có hạn.
Tưởng Nã không còn cách nào khác, mặc cho đám đàn em cười nhạo anh đành thuê
tài xế riêng, biến bản thân thành một ông chủ đích thực. Anh cho người tẩy rửa
sạch sẽ chiếc xe Jeep lấm lem bụi đất. Rồi mặc sức để tài xế mở cửa, đóng cửa,
anh nhàn nhã gác chân ngồi sau hút thuốc hưởng thụ, nhìn rất ra dáng ông chủ.
Mọi người gọi anh là “sếp Tưởng”, dần dần cách xưng hô này cũng đúng với thực
tế.
Thẩm Quan cuối cùng cũng nhớ tới ống tiết kiệm để trên bàn. Anh ta gọi thư ký
vào hỏi: “Cô nhớ cô gái chúng ta gặp lần trước ở bên nhà máy chính không?”.
Thẩm Quan miêu tả theo trí nhó, thư ký hiểu ra: “A, em nhớ rồi!”.
Thẩm Quan kêu thư ký cầm ống tiết kiệm xuống phân xưởng trả lại Diêu Ngạn. Một
lát sau thư ký trở về nói: “Trong phân xưởng không có người này. Gần đây, bên
đó có bảo nhân viên hành chính xuống phân xưởng giúp đỡ. Nhân sự khá lộn xộn,
mọi người không rõ cô gái này làm việc ở phòng ban nào”.
Thẩm Quan nhíu mày. Anh ta còn nhiều công việc phải xử lý nên tạm thời gác
chuyện này lại.
Diêu Ngạn dần dần đã quen với công việc, thỉnh thoảng còn có thể đóng góp chút
sáng kiến. Cô làm việc cần cù chịu khó, dù hàng ngày cứ phải mồ hôi đầm đìa rời
nhà máy cũng không quên hoàn thành công việc được giao. Thời gian này kể cả lúc
ngủ, cô cũng nghe thấy axit amin vẫy gọi. Ngày hôm sau, cô lại tràn trề sức
sống đến phòng nghiên cứu, tiếp tục “bầu bạn” với axit amin.
Hôm nay, Giám đốc dẫn một khách hàng tới phòng nghiên cứu. Trong thùng ông ta
mang theo là nước cà rốt ướp lạnh. Khách hàng khua tay múa chân diễn tả: “Tôi
mang hai chai nước cà rốt này từ Mỹ về. Chúng chỉ giữ tươi được lâu nhất là hai
ngày, thời hạn bảo quản ngắn quá”. Ông ta cần công ty tạo ra một loại nước ép
có giá thành thấp nhưng mùi vị phải tươi ngon tự nhiên. Diêu Ngạn rót một ít
làm mẫu, sau đó cẩn thận cất phần còn dư vào tủ lạnh.
Các đồng nghiệp làm thí nghiệm nhiều lần, đưa nước ép có mùi vị gần giống với
yêu cầu của khách cho Diêu Ngạn. Diêu Ngạn kiểm tra nồng độ pH, cuối cùng lắc
đầu. Tất bật suốt một ngày nhưng vẫn tốn công vô ích. Đồng nghiệp nói thầm:
“Chị thấy máy móc bên tòa nhà phía đông chuyên nghiệp hơn, hình như vài nhân
viên ở đó còn là tiến sĩ. Nói không chừng họ làm được đấy”.
Tiếng Trung của khách hàng không tốt nhưng ông ta nắm được sơ sơ ý chính, ông
ta la toáng lên: “Ở đâu? Dẫn tôi đi đi!”. Giám đốc lườm một cái sắc lẹm, vị
đồng nghiệp kia mặt trắng bệch, ngượng ngùng nín thinh.
Cuối cùng Diêu Ngạn dẫn khách hàng sang tòa nhà phía đông. Đồng nghiệp nhỏ
giọng dặn dò: “Chút nữa qua đó, em cố gắng giữ mối làm ăn này lại nhé!”. Diêu
Ngạn không biết thoái thác thế nào, đành ngậm ngùi đi cùng sang phòng nghiên
cứu ở tòa nhà phía đông.
Đồng nghiệp bên tòa nhà phía đông nghe xong, bèn gọi điện xin chi thị của Giám
đốc. Ông ta nhìn Thẩm Quan, cất giọng do dự: “Để tôi hỏi ý Thẩm tổng xem sao”.
Lúc đồng nghiệp bên tòa nhà phía đông gọi điện, Giám đốc đang đi cùng Thẩm Quan
xuống. Ông ta nói chuyện với Thẩm Quan xong cũng vừa vặn đi đến cửa phòng
nghiên cứu. Thẩm Quan chau mày từ chối: “Dẹp đi”. Ánh mắt anh ta lia tới phòng
nghiên cứu, trùng hợp nhìn thấy Diêu Ngạn đang sắp xếp mấy chai nước cà rốt ướp
lạnh.
“Gọi cô ấy tới đây.” Thẩm Quan chỉ về phía Diêu Ngạn rồi quay sang căn dặn Giám
đốc: “Mấy chuyện kiểu như vậy sau này không cần hỏi tôi, cứ trực tiếp từ chối”.
Diêu Ngạn ngơ ngác đi theo Giám đốc lên tầng, cô hỏi: “Xin hỏi Thẩm tổng tìm
tôi có việc gì?”.
Giám đốc cũng ù ù cạc cạc, chỉ nói không biết.
Vào phòng làm việc nhìn thấy ống tiết kiệm, Diêu Ngạn mới hiểu ra. Thẩm Quan
đưa nó cho cô, anh ta nói: “Ống tiết kiệm này của cô đúng chứ? Tài xế của tôi
mua về, lúc mua không để ý bên trong có tiền”.
Diêu Ngạn lập tức nhận lấy: “Vâng, nó là của tôi. Ngày hôm đó bận quá, không
cẩn thận nên bán nhầm”.
Thấy cô mừng rỡ khi tìm được đồ đã mất, anh ta mỉm cười: “Cô mang về đi, sau này
cẩn thận một chút”, rồi hỏi tiếp: “Cô làm việc ở phòng nghiên cứu?”.
Diêu Ngạn gật đầu. Nghĩ đến ngày ấy Thẩm Quan đứng ra giúp đỡ, hôm nay lại mang
mấy trăm tệ khó nhọc kiếm được trả lại cho mình, cô không khỏi biết ơn, cũng
cười nói với anh ta.
Tưởng Nã vừa bước lên tầng vừa nói chuyện điện thoại căn dặn Hứa Châu Vi chỉnh
lý, vào sổ danh sách tài xế lái xe tải ở thị trấn Lý Sơn, nói xong câu cuối anh
bèn dập máy. Anh đưa mắt lên vừa lúc gặp Diêu Ngạn cười nói vui vẻ với Thẩm
Quan, ống tiết kiệm làm bằng thạch cao ẩn hiện dưới ánh mặt trời, liếc sơ cũng
biết nó đến từ sạp hàng của Diêu Ngạn, Tưởng Nã lập tức sa sầm mặt.
Qua khóe mắt, Thẩm Quan thấy một bóng người, anh ta ngừng nói chuyện, gật đầu
chào hỏi: “Tưởng tổng!”.
Diêu Ngạn vô thức quay đầu qua. Nhìn đến vị “Tưởng tổng” mà Thẩm Quan nhắc tới,
cô trở nên kỳ quặc, cau mày dời mắt đi chỗ khác.
Tưởng Nã chậm rãi bước vào. Anh vờ như không thấy Diêu Ngạn, cười nói với Thẩm
Quan: “Thẩm tổng đang bận à?”.
Thẩm Quan nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi định xuống phân xưởng khảo sát. Tưởng
tổng có việc gì không?”.
Tưởng Nã “Ừ” một tiếng, nghiêng đẩu nhìn Diêu Ngạn. Diêu Ngạn lên tiếng: “Thẩm
tổng, tôi xin phép đi trước”.
Thẩm Quan gật đầu, vươn tay mời Tưởng Nã ngồi xuống.
Tòa nhà phía đông đã từ chối, khách hàng không còn cách nào khác ngoài quay lại
nhờ cậy tòa nhà chính.
Trong phòng nghiên cứu tràn ngập mùi cà rốt. Khách hàng cúi đầu nghịch điện
thoại, nhìn thấy Diêu Ngạn xuất hiện, ông ta đưa danh thiếp khách sạn cho cô.
Diêu Ngạn hiểu ý. Cô đặt phòng giúp ông ta. Khách hàng tâm sự: “Đây là nhà máy
thứ hai tôi ghé vào. Tôi dự định đến Hồ Nam và Thanh Đảo, biết đâu hai nhà máy
ở đó có thể làm được”.
Đồng nghiệp nháy mắt với Diêu Ngạn. Diêu Ngạn ngầm hiểu, cô mỉm cười lên tiếng:
“Chú chạy tới chạy lui làm gì. Chú chỉ cần chờ thêm hai ngày, bên cháu nhất
định nghĩ ra cách”. Ngẫm nghĩ vài giây, cô nói tiếp: “Chú muốn đi tham quan nhà
máy bên cháu không ạ?”.
Khách hàng vô cùng thích thú, ông ta đứng bật dậy kêu Diêu Ngạn dẫn đi.
Nhà máy của công ty chiếm diện tích rất lớn. Chạy qua chạy lại giữa phân xưởng
và phòng nghiên cứu nhiều ngày qua, cô cũng cơ bản nắm bắt được quy trình công
nghệ ở đây. Giám đốc có việc bận cần giải quyết, xác định cô đủ hiểu biết để
dẫn khách hàng tham quan nhà máy, ông ta liền vội vàng bỏ đi.
Diêu Ngạn chu đáo giới thiệu với khách hàng. Cô dẫn ông ta đi tham quan phân
xưởng tẩy rửa trái cây, rồi đi thẳng đến nơi bố trí đủ loại máy móc cỡ lớn. Tuy
Diêu Ngạn chỉ nhớ được vài danh từ đại loại như “máy ly tâm” nhưng khách hàng
cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Tới phân xưởng chiết rót, Diêu Ngạn đứng ngoài chỉ vào bên trong: “Vào đó phải
mặc đồ vô trùng, chú có ngại khi phải đứng đây xem không ạ?”.
Khách hàng đáp: “Dĩ nhiên không”. Ông ta nhìn quanh nhà máy rộng mênh mông với
vẻ trầm trồ thán phục: “Ở Mỹ, tôi có một nông trường nhỏ. Tính luôn nhân viên
vận chuyên hàng hóa, tất cả cũng chỉ có ba mươi người”.
Nước cà rốt của ông ta có mùi vị đặc trưng riêng, giữ nguyên độ tươi mới như
vừa mới ép nhưng chỉ bảo quản được trong hai ngày ngắn ngủi. Muốn vận chuyển
nước cà rốt đến siêu thị mà vẫn đảm bảo độ tươi thì chỉ có đường hàng không.
Tuy nhiên chi phí quá cao, ông ta không chi trả nổi. Nhờ chuyến tham quan này,
ông ta đột nhiên tĩnh tâm lại. Trở về phòng nghiên cứu, mọi người nói: “Có thể
sẽ làm lỡ của chú hai ngày. Bên cháu cần tìm công ty hương liệu cùng nghĩ cách
giải quyết vấn đề”.
Khách hàng gật gù nghe theo, ông ta bảo Diêu Ngạn đặt giúp phòng khách sạn thêm
hai ngày.
Hết giờ làm, Diêu Ngạn mua vịt quay về nhà. Diêu Yên Cẩn reo lên sung sướng,
tháo túi ra định ăn. Bà Diêu cười nói: “Lấy đĩa trước đã con!”. Diêu Yên Cẩn
mút mát ngón tay, vào bếp lấy đĩa theo lời bà Diêu.
Ăn được giữa chừng, bà Diêu bất chợt mở lời: “Yên Yên, mẹ giới thiệu cho con
một anh chàng, chịu không?”.
Diêu Yên Cẩn lặng người, bà Diêu cười cười, quay qua nói với cô: “Con lớn rồi,
sang năm đã hai mươi sáu tuổi, phải nghĩ đến chuyện lập gia đình, sinh con đẻ
cái. Anh chàng đó trông khá được, làm cùng nhà máy với con, thật thà giỏi
giang”.
Diêu Yên Cẩn cũng chẳng ngốc, cô nhíu mày không thích: “Con không muốn!”.
“Tại sao không muốn?” Thấy cô xị mặt, bà cất giọng không vui: “Mẹ đang thảo
luận với con. Con đến gặp nó, cũng đâu có mất miếng thịt nào”.
Diêu Yên Cẩn thằng tay vứt đũa xuống, đứng bật dậy, cô tức tối nói: “Con chắc
chắn sẽ mất vài miếng thịt đấy, con không muốn!”.
Giọng bà Diêu ráo hoảnh: “Tại sao không muốn? Mấy ngày nữa đi gặp nó, mẹ quyết
định rồi!”.
Liếc thấy Diêu Yên Cẩn muốn tranh luận, Diêu Ngạn vội chen ngang: “Ăn cơm
trước, có gì đế lát nữa nói”.
Diêu Yên Cẩn “Hừ” một tiếng, đá ghế chạy về phòng.
Bà Diêu thở hồng hộc chỉ vào cánh cửa đóng chặt, bà giận đến mức nói không nên
lời. Diêu Ngạn vội vàng dỗ ngọt bà, cô gõ cửa gọi Diêu Yên Cẩn: “Chị, em vào
được không?”.
Thấy Diêu Yên Cẩn không nói không rằng, cô mở cửa đi vào phòng.
Diêu Yên Cẩn nằm sấp trên giường, hậm hực kéo chăn che kín người. Diêu Ngạn nở
nụ cười, thử khéo léo nói với chị: “Chị nói gì với em đi. Tại sao chị không
muốn? Có lý do chính đáng, em sẽ khuyên mẹ giúp chị”.
Diêu Yên Cẩn lúc này mới xoay người, chăm chú nhìn Diêu Ngạn: “Chị muốn tìm một
người bình thường!”.
Diêu Ngạn sững người, không biết phải nói thế nào.
Diêu Yên Cẩn thuộc dạng chậm phát triển trí tuệ ở mức độ nhẹ, cô sinh hoạt hệt
như người bình thường. Cô cũng biết chữ nhưng không nhớ được nhiều. Năm cô học
hết tiểu học, cô giáo chủ nhiệm đến nhà chân thành khuyên ông Diêu bà Diêu:
“Dựa theo tình trạng của Diêu Yên Cẩn thì không nên học tiếp cấp hai. Nhà anh
chị cũng không khá giả gì, dồn sức lo cho Diêu Ngạn thì tốt hơn”.
Diêu Yên Cẩn trốn trong phòng khắc sâu từng chữ vào trong trí nhớ. Sau khi cô
chủ nhiệm ra về, cô khóc đến xé ruột xé gan. Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải kết
thúc quãng đường học hành ngắn ngủi. Diêu Yên Cẩn liệt kê những việc bản thân
không có khả năng như học tập, phân biệt tiền bạc, xem giờ, còn những phương
diện khác, cô chẳng thua kém người bình thường là bao.
Nghe chị gái nói vậy, Diêu Ngạn cảm thấy rất kinh ngạc. Một lát sau, cô ra khỏi
phòng tìm bà Diêu, lựa chọn từ ngữ để nói với bà: “Chị không sai”.
Bà Diêu cười chua chát: “Nó nghĩ vậy ư?”. Bà đưa mắt nhìn xa xăm, cất giọng đau
xót: “Chị con chỉ biết dùng di động gọi điện, không có tiền nhưng thích mua
trang sức, coi công việc ờ nhà máy là thứ rẻ rúng, dọn hàng cũng chẳng ra hồn.
Ngày trước nó đi xe buýt, chưa đến trạm dừng thì sao? Chạy ngang qua cửa hàng
nó thích, nó la toáng lên đòi xuống, tài xế hết cách, đành vi phạm luật giao
thông ngừng xe giữa đường. Mẹ ngồi trên xe xấu hổ không dám nhìn mặt người ta”.
Bà Diêu thở dài nắm tay Diêu Ngạn: “Người bình thường cùng lắm chỉ thích vẻ bề
ngoài của chị con. Nhưng sau này chị con già đi, liệu có ai chăm sóc nó không?
Nói mẹ độc đoán cũng được, tàn nhẫn cũng xong, mẹ nhất định bắt chị con đi gặp
thằng nhóc đó”.
Trái tim Diêu Ngạn thắt lại, cô gật gù nghe lời bà.
Khi màn đêm buông xuống, ban ngày ngập tràn ánh nắng lùi xa. Xe cộ đi qua đi
lại thắp sáng trung lộ Lý Sơn. Thỉnh thoảng có âm thanh vang lên nhưng không rõ
là tiếng gió thổi hay tiếng xe lướt ngang. Mùi xăng luôn hiện hữu trong không
khí khiến lỗ mũi không được nghỉ ngơi.
Tưởng Nã đóng kín cửa sổ, xóa tan tạp âm bên ngoài. Anh lật cuốn sổ dài mười
lăm trang ghi lại danh sách tất cả tài xế xe tải ở thị trấn Lý Sơn ra xem. Dưới
ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ màn hình máy vi tính, anh vừa kiểm tra vừa đánh dẫu
vào tên từng người. Ngòi bút quẹt tới tên “Diêu Hương Mai”, anh chợt nghĩ đến
một bóng dáng mồ hôi đầm đìa trong nắng nhưng ngang bướng đứng lì bên lề đường.
Anh thở dài quăng bút xuống, dựa lưng vào ghế.
Hôm sau, Diêu Ngạn xuông căng tin tranh thủ ăn trưa. Buổi chiều cô cần đến công
ty hương liệu chỉnh sửa vài chỗ trong hợp đồng, sợ bị muộn nên Diêu Ngạn cứ vừa
bỏ thức ăn vào miệng vừa nhìn đồng hồ.
Đúng lúc này, ghế ngồi đột nhiên lún xuống, Diêu Ngạn nghiêng đầu nhìn, thức ăn
còn đang nhai dở trong miệng nhả không được mà nuốt cũng không xong. Tưởng Nã
nhét thịt mỡ béo ngậy vào miệng nhai ngon lành. Nhìn Diêu Ngạn, anh cất giọng
khó hiểu: “Tại sao không ăn?”.
Diêu Ngạn nhíu mày ngó quanh, cô bưng khay thức ăn đứng dậy, cổ tay đột nhiên
bị túm chặt. Cô vừa kêu một tiếng, Tưởng Nã đã kéo cô ngồi phịch xuống, cơm
nước đổ vung vãi ra ngoài, cô cất cao giọng: “Tưởng Nã!”.
Tưởng Nã cười khì khì: “Biết luôn cả tên tôi, em tên gì thế?”.
Diêu Ngạn nào chịu ngó ngàng đến anh, cô lại bưng khay định đứng lên. Tưởng Nã
giữ lấy mép khay của cô, sầm mặt không vui: “Ăn cùng tôi!”.
Diêu Ngạn trố mắt ngỡ ngàng: “Anh không bị bệnh đấy chứ?”.
Tưởng Nã cười nửa miệng kéo cánh tay Diêu Ngạn: “Tôi không quen mọi người ở
đây. Không tìm em, lẽ nào đi kiếm mấy bà thím ăn chung? Ăn đi!”.
Cánh tay Diêu Ngạn nhói lên, cô nhíu mày quát: “Buông ra!” Nhiều ánh mắt soi
mới tức tốc đổ dồn vào cô, cô hạ thấp giọng nói nhỏ: “Tôi ăn rồi”.
Tưởng Nã nhìn khay cơm của cô chỉ còn một chút, anh thả ra: “Sao không nói
sớm”. Nói hết câu, anh cũng không nhìn Diêu Ngạn mà vùi đầu ăn cơm.
Diêu Ngạn nghĩ đầu óc người đàn ông này nhất định có vấn đề, cô đứng dậy vội vã
bỏ đi.
Sau khi ăn xong, Tưởng Nã đến bên hông nhà máy xem công nhân dỡ hàng, Hứa Châu
Vi châm thuốc cho anh: “Anh Nã, em hỏi rồi, Thẩm Quan chưa tìm được người chở
hàng. Anh ta vừa vào nhà máy. Hai ngày trước, anh ta có tìm người vận chuyển
nguyên liệu nhưng chưa giao hàng đi”.
Tưởng Nã gật đầu, rít một hơi thuốc rồi nhả ra: “Cầu chưa xây, đường lại kẹt, vòng
qua Sĩ Lâm thì chẳng còn lời lãi gì, chạy hướng Lý Sơn là tiết kiệm nhất. Nếu
Thẩm Quan muốn giao hàng, sóm muộn gì cũng phải chạy qua Lý Sơn”.
Hứa Châu Vi cũng châm thuốc hút. Chỗ có bóng mát vẫn nóng hừng hực, anh ta
không đủ kiên nhẫn đứng ở đây, chỉ ước được quay về ngồi phòng điều hòa trong
công ty vận chuyển hàng hóa, “Em vẫn không hiểu anh cần mối chở hàng của Thẩm
Quan làm gì”.